Bi kịch không lối thoát của mối tình đồng tính

sakura1 sakura1 @sakura1

Bi kịch không lối thoát của mối tình đồng tính

“Chia tay đi em. Anh đã tìm cho mình một ‘bạn tình’ khác rồi. Có người ấy, anh nhận ra giữa anh và em thời gian qua chỉ là sự ngộ nhận. Trong ‘thế giới’ chúng ta, không thể có một tình yêu vĩnh cửu..

04/08/2015 07:28 PM
420

Anh nói với giọng điệu thật bình thản, nhưng những lời anh nói như ngàn vạn nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi.

Có lẽ, chỉ những ai đã và đang rơi vào hoàn cảnh như tôi, mới có thể cảm nhận được sự bế tắc, cùng quẫn và đầy đau khổ mà tôi đang “gặm nhấm” và thật khó khăn khi phải đối diện với thực tế này một mình, không thể chia sẻ cùng ai.

Hai tháng nay là khoảng thời gian tôi như rơi vào tận đáy của địa ngục tình cảm. Cảm giác tiếc nuối, hụt hẫng khi không thể giữ chân được anh – người mà suốt ba năm qua luôn là điểm tựa cho tôi về tinh thần, là bờ vai vững chắc để tôi luôn dựa vào khi cần được che chở, là “tình yêu” mà tôi cứ ngỡ đó sẽ là cuộc tình cuối cùng của cuộc đời mình.

   - Ảnh 1
Ảnh minh họa

Và giờ đây, khi lật giở lại những bức hình, xem lại những đoạn video lưu lại dấu ấn đầy đẹp đẽ và đáng nhớ giữa hai đứa, tôi bất giác mỉm cười. Nhưng khi nghoảnh lại, bất chợt nhận ra rằng, bên cạnh tôi giờ đây không phải là anh mà chính là sự cô đơn đang bủa vây và ngày càng xâm chiếm trong căn phòng trống trải, tôi đã bật khóc. Và lúc này, tôi cũng đang khóc, với tất cả sự dằn vặt, đau đớn tột cùng khi đánh mất anh.

Tới bất cứ nơi đâu, làm bất kì điều gì hay nói chuyện với một ai đó thoảng nghe giống tên anh, dáng hình anh là tôi lại chợt thấy lòng mình quặn thắt. Tôi không nguôi hy vọng sẽ níu giữ được anh, kéo anh về bên mình. Nhưng đã nhiều tháng qua đi, anh ra đi mà không để lại một chút dấu vết.

Tôi thấy mình như kẻ điên dại vì tình, không thiết tha gì cho chính mình nữa, có thể khóc cười bất cứ lúc nào, như một kẻ tâm thần nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình luôn tỉnh táo, sáng suốt nhất.

Tôi oán trách ông trời sao không cho tôi là một người bình thường như bao người khác. Tại sao lại “ban” cho tôi hình hài của một thằng đàn ông nhưng trái tim và tâm hồn là của người phụ nữ. Và “bí mật” đó, hơn 20 năm nay, tôi không dám chia sẻ với ai, bởi có quá nhiều rào cản mà tôi thấy mình quá yếu đuối và thiếu bản lĩnh để vượt qua khỏi nó.

Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, ở giáp ranh Hà Nội. Sự ra đời của tôi đem lại tự hào và hạnh phúc vô bờ của cha mẹ khi ông bà chỉ có một mình tôi là con trai mà lại là cháu đích tôn của cả dòng họ. Nhìn bề ngoài, tôi lớn lên và phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác. Nhưng tâm hồn tôi bắt đầu cảm nhận thấy mình có những điều khác lạ so với bao bạn đồng trang lứa khi tôi được 5 tuổi.

Hồi đó, tôi khá hiếu động nên không có sở thích chơi búp bê như những bạn nữ. Nhưng tôi cũng không có ham muốn sở hữu những chú robot hay siêu nhân trong phim hoạt hình. Sở thích của tôi, chỉ đơn giản là tôi rất thích ngắm các bạn nữ mặc váy, để tóc dài và làm điệu với những kẹp nơ xinh xắn. Tôi có thể “chiêm ngưỡng” các bạn nữ trong lớp hàng giờ không biết chán, và mơ ước mình cũng giống các bạn ấy.

Nhưng tôi được bố mẹ nuôi dạy theo đúng cách dành cho một đứa con trai. Bố mẹ kỳ vọng ở tôi rất nhiều, để khi trưởng thành tôi có thể làm rạng danh gia đình, họ tộc.

Cứ thế, tôi lớn lên với bề ngoài của một chàng trai nhưng chỉ có một mình tôi biết, mình đã mang tâm hồn của một người con gái.

Qua phổ thông lên đại học, trong khi các bạn nam đều có bạn gái thì tôi vẫn “hoang mang” trong sự lựa chọn của mình. Tôi cũng đã thử yêu một cô gái để xem cảm giác yêu và được yêu như thế nào. Nhưng tôi chỉ thấy mình bị thu hút bởi các bạn nam.

Dẫu vậy, chỉ đến khi đi làm tôi mới thực sự có mối tình đồng giới đầu tiên. Anh là đại diện của đối tác làm ăn với công ty tôi. Ngay lần đầu gặp anh, tôi biết mình đã bị anh thu hút bởi sự nam tính, chu đáo và biết quan tâm đến mọi người.

Trong quá trình làm việc với anh, chúng tôi đã có những chuyến đi thị sát tiến trình của dự án và anh đã chỉ bảo, hướng dẫn tôi với sự nhiệt tình và đam mê trong công việc. Dần dần, chúng tôi chia sẻ với nhau về những hoài bão, ước mơ trong cuộc sống và nhận thấy giữa hai người có rất nhiều điểm tương đồng. Ở bên anh, tôi có thể thoải mái chia sẻ mọi cảm xúc, suy nghĩ của mình và anh chính là người đầu tiên biết được giới tính thật của tôi. Anh đón nhận “bí mật” đó như một sự hiển nhiên và tình yêu của chúng tôi cũng nảy nở từ đó, đầy đam mê và cháy bỏng.

Ba năm bên anh, tôi được chìm đắm trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn. Đó là quãng thời gian với nhiều ký ức không thể nào quên trong trái tim tôi.

Đã có lúc, tôi mơ ước có một đám cưới và người tôi lựa chọn chính là anh. Nhưng xã hội còn tồn tại vô vàn những định kiến về “thế giới” của chúng tôi, chưa kể những mặc cảm với gia đình nên tôi xác định sống để dạ chết mang theo “bí mật” này. Và tôi âm thầm lo sợ mất anh.

Anh ra đi với lý do tình yêu giữa hai người chỉ là ngộ nhận. Trái tim tôi như vỡ vụn bởi những vết cắt từ lời nói tàn nhẫn của anh. Phải trải qua nỗi đau này, thực sự là điều khủng khiếp đối với tôi mà hiện tại tôi vẫn chưa thoát ra được sự ám ảnh của “bóng ma” đó. Tôi như đang rơi vào mớ bòng bong, càng quẫy đạp càng lún sâu hơn vào nó. Tôi khao khát một lối thoát nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu và sẽ làm như thế nào?

Trong khi đó, gần đây, gia đình tôi lại thúc giục tôi lập gia đình. Tôi càng cảm thấy áp lực hơn khi nhìn vào ánh mắt mong mỏi của cha mẹ. Nhiều lúc tôi đã nghĩ đến việc tự tử. Một cái chết nhẹ nhàng để quên đi tất cả, với những nỗi đau đang chồng chất trong lòng. Nhưng nghĩ đến gia đình, những người đã yêu thương và tin tưởng mình, tôi lại không nỡ cướp đi của họ sự hy vọng và đùn đẩy sự đau khổ, mất mát cho họ. Liệu có một cứu cánh nào có thể giúp tôi vượt qua được giông bão trong lúc này!?

Anhngoc…@gmail.com

Hỏi đáp, bình luận, trả bài:
*địa chỉ email của bạn được bảo mật

Hot nhất
Top xink
Bộ sưu tập
Chợ xink
Thanh lý