Người đàn ông ngoài lục thập
ấy từng trải qua vài mối tính, chung sống như vợ chồng với ca sĩ Julie Quang
nhưng không hôn thú. Rồi anh chính thức kết hôn với người đẹp Mỹ Hà, Hoa khôi
người Việt tại
Anh trở về Việt
Giọng hát thời trẻ của
tôi nướng hết vào cuộc chơi của vợ
Duy Quang hát tình, đúng hơn
là rải tình trên từng câu chữ của mỗi ca khúc truyền tải đến người nghe. Một
giọng hát không quá lả lơi như Sĩ Phú, không quá tỉnh táo như Tuấn Ngọc, “người
tình” Duy Quang thật ấm áp, nồng nàn.
Theo chiều dài thời gian,
những đức tính ấy vẫn được “người tình” giữ lại, tuy nhiên có sự mỏi mệt đang hiển
hiện trong từng lời ca. Một vóc dáng thư sinh trong đời đâu ai nghĩ sẽ đeo thêm
phận số. Một giọng hát ấm nồng đâu ai tin là sẽ có ngày vướng buồn vướng lụy…
Anh nổi tiếng với một giọng ca được mệnh danh là “thư sinh hát, hát rất thư sinh”. Bao nhiêu năm qua, anh có còn tự tin để nói mình vẫn thư sinh dù tuổi đã…xế chiều?
Tôi nghĩ, trời ban cho người
nào một chất giọng nào đó sẽ tồn tại với thời gian, trừ khi họ trác táng quá.
Giọng nói trầm hơn nhưng với tôi, may mắn là vẫn giữ được những nốt cao như ngày
xưa để có thể rung cảm một cách trẻ trung, trong sáng với âm nhạc.
Những cảm
xúc âm nhạc cũng như tình yêu, mình giữ được như lửa vì nó vẫn cháy. Nếu anh
cảm thấy chán chường, thất vọng, thì đừng nói giọng hát mà cả cảm xúc của mình
cũng thay đổi.
Đó cũng chính là điều tôi
muốn hỏi anh. Bởi nghe anh hát cùng một ca khúc ở hai thời điểm cách xa nhau,
tôi thấy hình ảnh người đàn ông trong anh cứ mỏi mệt dần. Vì sao vậy?
Có thể những thời điểm đó
tôi phải làm việc nhiều, bận nhiều thứ và có nhiều xung đột tâm lý không tốt. Nhưng tôi sống rất lạc quan, lúc khó khăn nhất tôi cũng
tự tìm ra niềm vui cho mình, chẳng có gì khổ tâm.
Nhiều người thắc mắc tại sao một nam ca sĩ đang rất
thịnh ở hải ngoại như anh bồng quyết định hồi hương một mình, không vợ, không con?
Quyết định về Việt Nam với tôi cũng không khó khăn vì
thực ra từ lúc ra đi, lòng tôi đã nghĩ đến một ngày về. Với người có tâm hồn
nghệ sĩ, lại thường xuyên hát những giai điệu buồn bằng tiếng mẹ đẻ, cuộc sống
tha hương luôn có khoảng trống về mặt tinh thần khó bù lấp. Mãi đến năm 2004,
tôi mới được thực hiện ước nguyện.
May mắn là khi tôi về, con tôi cũng lớn, đứa 18, đứa
11 tuổi. Tôi nhờ cô em út là Thái Hạnh chăm sóc các con giúp.
Thế chị Mỹ Hà, mẹ của các con đâu, mà anh phải gửi con
cho em gái?
Mẹ các cháu hư lắm, tôi không muốn nhắc tới. Vợ tôi mê đánh bài, tôi tiếc cho cô ấy. Cô ấy có những điều tốt đẹp nhất mà không biết giữ. Danh tiếng của chồng, những đứa con ngoan, hạnh phúc gia đình…cuối cùng cũng không lớn bằng niềm đam mê cờ bạc.
Nếu cô ấy không vướng vào con đường đấy, giờ tôi là
triệu phú Mỹ rồi đó. Bao nhiêu tiền đều nướng hết. Nó giống như cái túi không
đáy, bỏ vào bao nhiêu tiền lại rớt xuống bấy nhiêu. Mười năm trời, tôi đã bán 3
căn nhà, cắn giá thấp nhấp 400 ngàn USD và cao nhất gần 1 triệu USD.
Anh
không có cách nào khuyên giải được vợ cũ sao?
Cô ấy
giỏi lắm, ai gặp cũng đều bị cô ấy thuyết phục. Tất cả bạn bè tôi cũng như các
công ty làm ăn với tôi đều bị cô ấy mượn tiền. Nặng nề lắm. Lấy tiền tôi đi
cũng không trầm trọng bằng việc cô ấy làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi. Tôi
từng bị mất rất nhiều bạn bè, họ trách tôi, cứ nghĩ là tôi đồng lõa nhưng giờ
họ hiểu tôi hơn.
Trong 10 năm, nhiều lần cô ấy hứa hẹn làm lại nhưng vẫn chứng nào tật ấy. Có lúc vài tháng hoặc nửa năm cô ấy chịu “làm lại”, tôi ngủ ngon hơn một chút. Nhưng đến lúc tôi phát hiện ra, mọi việc trầm trọng lắm rồi. Nghe thì cay đắng nhưng tôi nói thật, niềm tin xin đừng đặt quá nhiều vào một số mối quan hệ thân. Người dưng khó hại mình nhưng người thân thiết, họ biết quá nhiều điểm yếu của mình nên dễ đẩy mình vào con đường cơ cực. Khi về đây, tôi lại tiếp tục “dính chưởng”. Có thể do cái dở của tôi là tin người quá.
Trải
qua bao mệt mỏi như vậy, tình yêu cũng tổn thương và rồi mất dần, mất dần…Ma
lực của cờ bạc thật kinh khủng, nó lấy đi của con người tất cả: thời gian, tình
yêu và cả hạnh phúc nữa. Giọng hát thời tuổi trẻ sung sức của tôi gần như nướng
hết vào cuộc chơi của vợ.
Các
con anh phản ứng thế nào với một người mẹ như vậy?
Khi đó
mấy đứa còn nhỏ, có nói chúng cũng chẳng hiểu. Sau này lớn lên, các con biết
chuyện đều giận lắm, nên chẳng thiết tha đến mẹ nữa. Sống trong cảnh nay bán
nhà, mai bán nhà, quả là địa ngục với các con, dù tôi cũng không muốn để con bị
ảnh hưởng chuyện đó.
Anh
có biết vợ cũ của mình hiện giờ ra sao không?
Cô ấy
ra đi không giữ liên lạc. Mỗi khi muốn biết tin tức về cô ấy, tôi phải hỏi thăm
người quen, được biết là cuộc sống của cô ấy cũng khá tội nghiệp. Cũng dễ hiểu
là một người phụ nữ không tiền, không công ăn việc làm, không còn tuổi trẻ, thì
không thể tránh khỏi vất vả.
Nếu
một ngày nào đó gặp lại cô ấy, anh sẽ phản ứng thế nào, oán trách hay thương
cảm?
Oán trách ư? Không đâu, bởi cô ấy đã cho tôi 2 đứa con ngoan, xinh đẹp. Dù vợ cờ bạc và tôi sống mất thăng bằng suốt gần 10 năm, nhà cửa mất sạch, để rồi chịu không nổi đành chia tay nhau nhưng dẫu sao bây giờ, mọi chuyện cũng đã thành quá khứ, oán trách nhau làm gì nữa.
Có
phải chuyện buồn về cuộc sống riêng đã khiến anh quyết định trở về Việt
Sự tan
vỡ gia đình chỉ là một động cơ nhỏ thôi. Tôi bắt đầu lại ở quê hương bằng những
bài hát, những kỷ niệm đẹp. Áp lực kiếm tiền cũng không nhiều vì thực ra tôi
cũng dành dụm được một ít, phần gửi nàh băng bên đó để lo cho các con ăn học,
phần mang về Việt
Tôi
và Yến Xuân ngộ nhận về nhau để rồi làm thất vọng lẫn nhau.
Sau
bao sóng gió với người vợ cũ Mỹ Hà, anh gặp Yến Xuân. Cô ấy đã làm anh say ngợp
trở lại với tình yêu?
Đúng
vậy. Tôi gặp Yến Xuân khi đã ly dị người vợ cũ 7 năm. Tôi đã hy vọng Xuân là
một người bạn, một người yêu và là một người vợ tốt bởi người bạn thì hiểu nhau
hơn, người yêu sẽ thương nhau hơn và người vợ thì lo lắng cho gia đình hơn.
Nhưng
những gì tôi chờ đợi đều không được. Yến Xuân không đủ sức lo cho mọi thứ chu
toàn. Đúng hơn là hai người ngộ nhận về nhau để rồi làm thất vọng lẫn nhau.
Yến
Xuân thất vọng về anh điều gì, có phải như lời đồn đại rằng, một người nổi
tiếng như Duy Quang lại không có nhiều tiền?
Cũng đừng nói thế tội nghiệp cô ấy. Dĩ nhiên có những chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu, nói ra chẳng hay ho gì. Ăn thua là cảm xúc đã mất đi thì không thể nào ở với nhau được. Cả hai chúng tôi đã cùng giết chết cảm xúc đó. Những khó khăn của đời sống đã làm tôi chai lì mặc dù tôi chưa bao giờ lớn tiếng hay gay gắt với cô ấy.
Suy
nghĩ khác nhau từ từ tạo ra khoảng cách, dẫn đến tình trạng hai người đồng sàng
dị mộng, không còn thiết tha gì với nhau nên nếu tiếp tục ở với nhau thì khổ
thôi. Tuyệt đối trong trường hợp này không hề có một người đàn bà hay một người
đàn ông nào chen vào. Có thể lỗi cũng thuộc về tôi nữa, tôi không đủ sức làm
cho mọi thứ tốt hơn.
Vậy
nếu đủ sức, sẽ là như thế nào?
Nếu tôi có nhiều tiền hơn và quan tâm đến vợ nhiều hơn, đại khái thế. Nếu tôi đừng có những gánh nặng gia đình, mọi thứ sẽ đỡ hơn. Chuyện xảy đến tôi đâu có muốn và có lẽ cô ấy cũng không muốn. Cô ấy cũng thấy chia tay là điều hay, tốt cho cả hai.
Chia
tay rồi, chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường. Những gì làm được cho cô ấy cả
trong công việc lần trong cuộc sống, tôi đã làm. Tôi biết khi chưa có tôi, Yến
Xuân rất khác và tôi từng mong có tôi thì cô ấy sẽ hát khá hơn.
Gần 2
năm chung sống với nhau, cô ấy tiến bộ hẳn về kỹ thuật và cách thể hiện. Đến
lúc tôi đưa Yến Xuân qua Mỹ hát, nhiều người còn hỏi cô này là ai sao mà hát
hay thế. Cô ấy hát hay ở những bài hát êm đềm, đừng xưa quá, nhạc của những năm
80 hoặc nhạc Jazz.
Anh
có tiếp tục dõi theo từng bước nghề nghiệp của cô ấy không? Anh có nghĩ một
ngày nào đó hai người sẽ quay lại với nhau?
Tôi để ý nhưng không
góp ý vì bây giờ mà xen vào nữa rất khó nói. Tình cờ, có lần tôi đến một phòng
trà mới. Nghe Yến Xuân hát, tôi thấy cô ấy tiến bộ hẳn, thậm chí hơn cả thời có
tôi. Cô ấy không biết tôi ngồi bên dưới đâu. Tôi và Yến Xuân không chờ đợi nhau
quay trở lại.
Kiếp
đam mê và đường tình không hoa hồng
Dường
như ca khúc Kiếp đam mê do anh viết như đóng đinh vào số phận của anh sau bao
sóng gió tình cảm. Bài hát này anh viết cho cô gái nào vậy?
Tôi
viết cho một người tình ở Mỹ, một cô gái rất đẹp. Lúc đó tôi chưa gặp Mỹ Hà
(người vợ đầu). Sau khi gặp Mỹ Hà, tôi chia tay với cô gái này. Cùng với bài
này, tôi viết một bài nữa như tặng cho người vợ nhưng thực ra là tặng cho mối
tình thầm lặng này. Bài đó có tên là Vì yêu em.
Chứ
không phải là ca sĩ Julie? Được biết cô ấy cũng là vợ anh và hai người có với
nhau một người con. Sao không nghe anh nhắc đến cô ấy?
Julie
là mối tình đầu của tôi và là người khiến tôi lựa chọn âm nhạc. Chúng tôi sống
với nhau không có hôn thú một thời gian thì chia tay. Nguyên nhan tan vỡ thì
thôi, để tôi giữ riêng cho mình. Giờ cuộc sống của cô ấy cũng thầm lặng lắm. Đi
thêm vài bước, và giờ cũng cô đơn như tôi lúc này.
Anh
đa tình quá!
Đúng là
tôi đa tình nhưng lại rất chung tình. Khi yêu người nào, tôi chỉ biết đến người
đó thôi. Hai năm sau khi chia tay Julie, tôi mới đến với cuộc tình mới.
Sau
những đổ vỡ, anh có muốn tiếp tục đến với hôn nhân?
Một
người nghệ sĩ mà không yêu chắc sẽ chết, nhưng nếu kết hôn thì tôi không nghĩ
tới nữa. Ở vậy còn hơn lấy phải những người đồng sàng dị mộng. Cuộc chia tay
của tôi và Yến Xuân cũng còn quá mới nên tôi chưa sẵn sàng cho một tình yêu.
Có
những lúc tôi tự hỏi sao định mệnh luôn đẩy tôi vào những cảnh ngộ không bình
thường như vậy. Tôi thấy nhiều người không nổi tiếng, ít tiền, nhưng lại có
cuộc đời rất bình dị. Hay là trời cho tôi nhiều thứ mà cũng lấy lại của tôi
nhiều thứ đến thế.
Tôi đã
cố gắng nhiều để thay đổi số phận, cố gắng mở lòng ra hơn, dễ dãi hơn với mình
và với người nhưng không được. Nhiều người khó khăn, nỗi buồn không xâm chiếm
được, còn tôi muốn mở lòng để yêu thương người hơn nhưng rồi cuối cùng tôi lại
là kẻ mất nhiều thời gian.
Cảm
ơn anh về cuộc trò chuyện.