Đây là lần thứ 5 tôi về Việt
Khi ấy, tôi nhận ra đây chính là quê hương của mình. Niềm tự hào về một quê hương yêu dấu, dẫu có ngủ yên sau hai mươi mấy năm ở nước ngoài, vẫn nằm trọn một góc trong trái tim bé nhỏ.
Trái tim vẫn ngóng về quê hương
Lần ấy, tôi trở về Hà Nội để xây lại mộ bố, ông bà ngoại và đi du lịch cùng bạn bè. Những lần sau, lần sau và lần sau nữa, tôi chọn điểm đến là Sài Gòn, thành phố gắn nhiều với những biến cố của cuộc đời tôi.
Nhiều phóng viên rất hay hỏi về những chuyện vũ. Có gì đâu nhỉ, chuyện tôi từng là bà lớn của ông Nguyễn Cao Kỳ ư? Tôi thừa nhận mình là người có phước có vận, trước đây được nổi tiếng nhờ chồng và bây giờ được nổi tiếng nhờ con.
Tôi lấy chồng khi còn trẻ, còn đầy tình yêu nồng nàn. Tôi tin hôn nhân là duyên số trời định, không một ai có thể sắp đặt trước.
Bố mẹ tôi là người gốc Bắc nên dạy dỗ con gái rất cẩn thận. Ngày tôit rúng tuyển trở thành một trong bốn tiếp viên hàng không đầu tiên của hãng hàng không Air Việt
Tôi còn nhớ mình lúng túng như thế nào trong lần thì tuyển vì họ chọn lựa rất kỹ. Cả bốn cô đều cao dong dỏng như nhau. Ai cũng biết hai ngoại ngữ và kiến thức xã hội phải thật phong phú. May mắn thay, tôi vốn thích đọc sách và hiểu nhiều thứ nên trải qua cuộc phỏng vấn khá dễ dàng.
Tình yêu say đắm với Nguyễn Cao Kỳ
Báo chí ngày ấy hay gọi tôi là hoa khôi Sài Gòn. Tôi nghĩ cũng do mọi người yêu mến nên mới ưu ái mình như vậy. Thật lòng, tôi rất cảm ơn bố mẹ đã cho mình ngoại hình dễ nhìn.
Mẹ hay bảo tôi: “Cô nhớ ăn học cho đàng hoàng, kiếm tấm chồng để bõ công tôi chăm lo cho cô nhé!”. Nói vậy thôi nhưng lúc tôi và anh Kỳ yêu nhau, anh Kỳ ngỏ ý cưới, mẹ tôi là người phản đối nhiều nhất.
Có lẽ mẹ ngại anh Kỳ đã có mấy đời vợ, lại nuôi mấy người con riêng. Tôi khi ấy chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đã biết đời là gì đâu mà quản được con chồng. Mẹ phản đối quá dữ dội nhưng không hiểu sao lòng tôi lại yêu anh Kỳ say đắm đến như vậy.
Bà Đặng Tuyết Mai ngày trẻ
Chúng tôi biết nhau từ trước, vẫn nói chuyện với nhau rất khách sáo. Tình cờ làm sao mọi người lại gọi anh ấy là
Tôi cũng chỉ là cô gái mới lớn, còn nhiều ngơ ngác, biết gì đến chính trị hay quyền lực mà ham. Tình yêu là nguyên nhân duy nhất đưa tôi bước chân lên xe hoa. Vì yêu, tôi phải cố công thuyết phục mẹ ưng thuạn.
Cũng bởi lấy chồng vì tình yêu nên tôi chưa bao giờ chuẩn bị tâm thế để làm bà hoàng. Từ một cô gái trẻ và nhí nhảnh, bỗng dưng tôi đi đâu cũng có người bẩm bà xưng em, ngại ngùng không sao kể xiết.
Nhiều chị lớn tuổi hơn tôi nhưng vì chồng họ là cấp dưới của anh Kỳ nên khi gặp, họ đều xưng hô theo lối “một bà, hai bà”. Hoàn cảnh ấy khiến tôi phải tự điều chỉnh cách nói năng, cư xử cho phù hợp với vị trí mới. tôi vẫn nhớ như in lời mẹ dặn trước khi xuất giá: “Phụ nữ phải đặt gia đình lên hàng đầu, con không chỉ là vợ mà phải đóng nhiều vai trò bên cạnh chồng. Sẽ có khi con là vợ, có khi là tình nhân, khi là bạn tâm giao... Thậm chí cũng có những lúc con phải chăm sóc và an ủi chồng như một bà mẹ”.
Tôi thuộc nằm lòng lời mẹ dặn và cố gắng làm hết bằng cả tấm lòng và trái tim. Thế nhưng, vì chồng tôi là người có vai vế, tôi phải hoàn thành thêm vai trò phu nhân, phải làm sao để tự tin sánh bước bên chồng, làm rạng danh cho chồng.
Nhiều người hỏi tôi có cảm thấy áp lực và nặng nề không. Nếu nói là không thì nghe có vẻ thiếu thành thật nhưng tôi chỉ tâm niệm một điều: “Cuộc sống đưa mình đến vị trí ấy, mình phải cố gắng thôi”. Và tôi cố gắng thu thập kiến thức bằng cách đọc sách. Sách tiếng Việt, tiếng Pháp, tiếng Anh tôi đều không từ loại nào cả.
Nhà tôi ở khi ấy có đến bốn đầu bếp. Người chuyên nấu món Tây, người chuyên nấu món Bắc, người chuyên nấu món
Những dịp đi chu du khắp nơi và thưởng thức các món ngon vật lạ, tôi cũng chịu khó quan sát và tự mình thử nghiệm tại nhà. Cứ thế bao nhiêu năm, tôi dần thích nấu ăn lúc nào không biết. Khi nấu một món mới, hình dung khuôn mặt rạng ngời và hài lòng của chồng con, tôi lại thấy lâng lâng niềm hạnh phúc khó tả. Tiếc thay, niềm hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Cũng từ đó, tôi bắt đầu hành trình nuôi con một mình. Lúc cả nhà qua
Hành trình nuôi con một mình
Tôi muốn Kỳ Duyên cảm nhận được các giá trị tinh hoa của thế giới để làm phong phú tâm hồn của cháu.
ở Mỹ không có người giúp việc, tôi tự làm việc nhà, nấu ăn cho gia đình, lái xe đưa con đi học... Cuộc sống tự lập nhiều vất vả nhưng rất hạnh phúc. Tôi bằng lòng với sự lựa chọn của mình.
Cuộc sống của tôi những năm sau này gắn liền với hai cháu ngoại là
Mối tình hiện tại của Hoa khôi Sài Gòn
Tôi nhớ lúc 4 tuổi, Yênli đã thuộc cả một bài thơ dài. Một lần nhân dịp Tết, tôi gọi điện cho tác giả bài thơ và bảo: “Ông giữ máy để nghe cháu gái tôi đọc thơ của ông nhé”. Ông ấy không tin Yênli mới 4 tuổi mà đã thuộc lòng cả bài t hơ dài và đọc diễn cảm thế. Sau khi nghe giọng Yênli, ông ấy xúc động lắm.
Kỳ Duyên cũng vậy, từ khi năm, sáu tuổi đã bộc lộ tâm hồn yêu thơ, thông minh và nhạy cảm của mình. Lúc trước, tôi dạy Kỳ Duyên mọi thứ. Giờ đây, Duyên với tôi như hai người bạn, có thể chia sẻ với nhau mọi chuyện. Có những chuyện Duyên giỏi hơn và còn dạy cả tôi nữa đấy. Được nhìn con mình lớn lên và trưởng thành, với tôi, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất. Càng vui hơn nữa khi Kỳ Duyên xem mẹ như người bạn tâm giao, luôn cho mẹ cơ hội đồng hành trên mọi nẻo đường.
Hạnh phúc với tình yêu thầm lặng
Bất ngờ nhất là ở tuổi này, trái tim tôi lại nhảy điệu tình yêu thêm lần nữa. Tôi rất trân trọng người hiện tại của mình và tình yêu anh ấy dành cho tôi trong những ngày tháng qua.
Tuy nhiên, tôi không muốn nói nhiều về cuộc tình này với bất cứ ai. Tôi muốn giữ lại chút gì cho riêng mình và êm đềm tận hưởng ngày tháng sắp đến.
Nhiều người vào trang web www.kyduyenhouse của con gái tôi và đọc được hai phần trích trong hồi ký của tôi. Họ thích lắm, gửi email khen ngợi và khuyến khích tôi viết tiếp. Tôi vẫn giữ ý định sẽ xuất bản hồi kí nhưng chưa phải lúc này. Có lẽ tôi sẽ đợi một thời gian nữa, khi đã làm được điều gì đó cho riêng mình, một dự án kinh doanh chẳng hạn, biết đâu... Các bạn có chờ được không?
(Ghi theo lời kể của bà Đặng Tuyết Mai, vợ cũ của ông Nguyễn Cao Kỳ, mẹ MC hải ngoại Nguyễn Cao Kỳ Duyên)